Hiển thị các bài đăng có nhãn XKLĐ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn XKLĐ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Đại sứ Phần Lan: “Nên trả lại chi phí cho người lao động”


Ngày 13.10.2008, 07:35 (GMT+7)
Vụ vỡ mộng của lao động thời vụ
Đại sứ Phần Lan: “Nên trả lại chi phí cho người lao động”
Xung quanh câu chuyện của hàng trăm lao động Việt Nam vỡ mộng với chuyến đi hái berry ở Phần Lan (SGTT ngày 10.10.2008), chúng tôi có cuộc trao đổi với đại sứ Phần Lan Pekka Hyvonen. Đại sứ cho biết:
Nhiều năm nay, lao động từ Thái Lan đã sang Phần Lan làm việc này. Họ rất có kinh nghiệm. Nhưng kinh nghiệm không vẫn chưa đủ, bởi sản lượng berry hái được phụ thuộc rất nhiều vào thời tiết.
Năm ngoái, đã có khoảng 20 lao động thời vụ của Việt Nam sang đó. Năm nay tăng gấp năm lần, và nhu cầu này còn lớn hơn rất nhiều. Nhưng với sự cố này xảy ra, tôi nghĩ rằng chúng ta phải xem xét lại tính hợp lý của việc đưa người Việt Nam sang Phần Lan lao động thời vụ. Theo thông tin mà công ty Riitan Herkku cung cấp cho tôi, trong số 98 lao động hái quả, chỉ có 6 người đạt được cái mức từ hoà vốn trở lên, tức là đủ chi trả các chi phí.
Tôi khẳng định rằng đây là công việc thực sự nặng nhọc. Hơn nữa, chi phí sang đó quá lớn, 1.200 euro cho chuyến đi, từ 700 đến 1.000 euro tiền ở và nhiên liệu. Nhiên liệu ở Phần Lan rất đắt, tương đương khoảng 30 ngàn đồng một lít, tức là gấp đôi ở Việt Nam, chưa kể phí tuyển dụng. Lúc đầu Vinamex định tính tới 500 USD/người, nhưng chúng tôi bảo cao quá và họ đồng ý giảm xuống còn một nửa. Như vậy, để trang trải đủ những chi phí đó, một người lao động phải kiếm được ít nhất 2.000 euro.
Tôi hy vọng là Riitan Herkku và Vinamex bây giờ phải tính toán lại. Đại sứ Việt Nam tại Phần Lan Trần Ngọc An đã đề xuất rằng Riitan Herkku nên gánh hộ phần ở và tiền nhiên liệu cho người lao động, và Vinamex nên trả lại phí tuyển dụng cho người lao động. Chúng ta không để cho những người lao động trở thành con nợ lớn khi trở về từ Phần Lan. Tôi chưa biết cụ thể những gì đã xảy ra, nhưng cả hai sứ quán đều nhận định rằng đây không phải là một vụ làm ăn sòng phẳng. Tôi không hiểu những người tuyển dụng lao động đã nói gì với người lao động. Liệu họ có nói rằng công việc này đầy may rủi không? Người lao động Việt Nam phải được thông báo đầy đủ rằng muốn kiếm nhiều tiền, phải lao động rất cực nhọc, và sự thay đổi của thời tiết là một yếu tố cực kỳ quan trọng.
Tôi nghĩ rằng việc Vinamex nói với người lao động rằng họ có thể kiếm khoảng 85 USD/ngày là một điểm đáng lưu ý. Không ai có thể bảo đảm rằng một ngày người lao động có thể kiếm được 85 USD. Tôi không tin như vậy. Trước khi tiếp tục cấp thị thực cho người lao động Việt Nam sang Phần Lan hái quả, tôi sẽ phải trao đổi cụ thể với công ty Riitan Herkku và với Vinamex, rằng những điều họ nói với người lao động có đúng sự thực không, họ có đảm bảo rằng họ không gieo hy vọng cho người lao động hay không.
Tôi hiểu rằng hiện nay việc xuất khẩu lao động không còn thuần tuý là việc tạo việc làm giúp người lao động nữa, mà đồng thời đã là một hình thức kinh doanh. Tôi biết bộ Ngoại giao Việt Nam đang phải đối mặt với việc buộc phải nhận lại những người lao động trước thời hạn, bởi nhiều lý do khác nhau. Chẳng hạn, họ không được trả mức lương mà họ hy vọng trước khi đi, hay bị đuổi về sau ít tháng làm việc… Tôi nghĩ điều đó không sòng phẳng, và nhiều người đang thu lợi lớn từ việc xuất khẩu lao động.
Theo tôi, một giải pháp mà tôi cho là hợp lý là công ty nhập khẩu lao động Phần Lan phải đưa ra cam kết rằng trong trường hợp xấu nhất công ty này cũng phải đảm bảo cho người lao động có thu nhập 50 USD/ngày, để anh ta có thể trang trải chi phí. Còn những gì anh ta kiếm thêm hơn số đó, sẽ là phần thưởng cho công sức của anh ta. Nếu không được như vậy sẽ quá là mạo hiểm đối với những lao động thời vụ sang Phần Lan từ một nơi xa xôi như Việt Nam.
Huỳnh Phan

Lãnh đạo Vinamex: Lao động Việt Nam, không ít người lắm tật!


Ngày 12.10.2008, 19:58 (GMT+7)
Đi Phần Lan hái berry
Lãnh đạo Vinamex: Lao động Việt Nam, không ít người lắm tật!
Trên SGTT số ra ngày 10.10.2008 có bài "Chua loét" chuyến hái berry thuê". Để rộng đường dư luận, Sài Gòn Tiếp Thị đã mang những thắc mắc của người lao động đến Vinamex, công ty đã đưa số 100 lao động Việt Nam sang Phần Lan hái berry. Dưới đây là ý kiến của ông Nguyễn Đức Cường, phó giám đốc Vinamex.
Thưa ông, những người lao động vừa trở về từ Phần Lan nói rằng trước khi đi họ không hề biết trước thông tin về những rủi ro sẽ gặp phải như trong trường hợp của các lao động mà SGTT đã tường thuật. Ông giải thích ra sao?
Ông Nguyễn Đức Cường, phó giám đốc Vinamex trả lời phỏng vấn của SGTT.
Lúc tuyển chọn, phỏng vấn, chúng tôi đã nói hết mọi thứ với từng người, và không chỉ một lần. Khi tuyển, chúng tôi cũng nói rõ là đi có thể bị rủi ro, có chấp nhận hay không. Người ta đã trả lời là chấp nhận bất cứ giá nào.
Thu nhập năm nay không được đảm bảo vì mất mùa. Chủ bên kia (Phần Lan) cho tôi xem cả biểu đồ, sau 13 năm mới có thời tiết khắc nghiệt như năm nay.
Thông tin về việc thời tiết xấu dẫn đến ít quả berry, các ông có biết trước?
Ngày 19.6, bên công ty Phần Lan nói mùa năm nay thời tiết tốt. Vì vậy, họ mới nhận đủ 100 người như thỏa thuận. Chúng tôi phải chờ đến phút chót mới làm các thủ tục visa, hay đặt mua vé.
Ông đại sứ Phần Lan tại Hà Nội có nói rằng nếu gặp phải rủi ro khách quan như thế này, công bằng nhất là các bên liên quan phải chia sẻ gánh nặng của người lao động. Chẳng hạn, Vinamex nên trả lại phí tuyển dụng cho người lao động. Ý ông thế nào?
Chúng tôi sẽ xem xét. Nhưng không phải đồng đều, những người vi phạm sẽ bị gạt sang một bên. Tức là 9 người bán quả ra chợ, 4 người đâm chết tuần lộc và 8 người ăn cắp xăng. Tổng cộng 21. Những trường hợp còn lại chúng tôi tiếp tục phân loại theo mức độ chăm chỉ. Ví dụ trong 60 ngày phải làm ít nhất 50 công. Nếu dưới cũng không thể xem xét được.
Xin ông cho biết cụ thể hơn. Ông có bằng chứng không?
4 người đâm chết tuần lộc định đưa lên xe để mang về ăn đã bị người dân phát hiện và báo số xe cho cảnh sát. Nhóm 8 người đi trên một chiếc xe bị hết dầu, đã xách can đi lấy trộm xăng ở một chiếc máy kéo trong rừng, và đã bị chủ xe bắt được, gọi điện báo cảnh sát.
Còn 9 người mang quả berry ra chợ bán thay vì phải bán cho công ty Phần Lan như đã thỏa thuận. Trong đoàn này, chúng tôi có con em của cán bộ trong công ty nên quay phim được làm bằng chứng. Không phải vì vấn đề chênh lệch giá, mà là anh em thích tiền tươi.
Tiền sang Phần Lan họ phải nộp trước, lại còn tiền thế chấp 3.000 USD nữa, tức là các ông đã nắm đằng chuôi. Tại sao không đề nghị phía Phần Lan trả tiền trực tiếp cho anh em?
Phía Phần Lan cũng đề nghị trả trực tiếp theo tuần, nhưng chúng tôi thấy nên giữ tiền cho anh em, để khỏi mất cắp, hay dùng tiền đánh bạc. Có những người cứ tối về là đánh bạc, thời gian đâu mà nghỉ ngơi lấy sức mai làm tiếp. Đã có hiện tượng mất cắp, có trường hợp mất 300 euro ở nhà tắm, có người khác để dưới gối mất 700 euro. Chúng tôi phải vận động người lấy cắp trả lại bằng cách ném tiền vào phòng. Chúng tôi phải giáo dục anh em đừng sung sướng trên đau khổ của người khác.
Ông có con số thống kê về ngày công lao động của từng lao động?
Chúng tôi có, nhưng bên kia chưa gửi về. Sản lượng quả người ta thu được cũng là một cách đánh giá chăm hay lười, bởi nếu chấm công chỉ biết người ta rời khỏi chỗ ở thôi, chứ không biết được người ta đi làm hay đi chơi, đi vào siêu thị. Đã có trường hợp bị phía Phần Lan bắt quả tang đang ở siêu thị trong giờ làm.
Trong khi đó người Thái làm rất chăm chỉ. Một hôm, tôi đi quay cảnh người Thái nộp sản phẩm vào lúc 6 giờ chiều, người cao nhất được 114 kg, người thấp nhất cũng được 39 kg. Còn bảng tính lương cuối kỳ của lao động Thái (làm cho cùng ông chủ như lao động Việt) người cao nhất được 5.000 euro, người thấp nhất được 1.700 euro. Người mình cao nhất chỉ được 2.400-2.500 euro.
Hái quả đơn giản, không nặng nhọc, chỉ cần cần cù thôi. Năm ngoái, những người Việt đi Phần Lan về nói rằng 6 giờ sáng họ đã đi rồi, đến 8 giờ tối mới về. Đằng này anh em của mình 7-8 giờ mới đi, và chiều 4 giờ đã về, thời gian ít nên hái được ít. Thế thôi.
Bài học các ông rút ra ở đây là gì?
Quảng cáo cuộn băng mà tôi quay được, người thật, việc thật, và nói chi tiết, kỹ càng hơn. Chúng tôi cũng sẽ kiến nghị với phía chủ là phải tiền trạm phân vùng có quả, rồi nhờ người dân Phần Lan hỗ trợ thông tin. Đặc biệt là phải tuyển kỹ hơn, chủ yếu là đối tượng nông dân.
Chứ lần này nông dân thực sự có khoảng 50%. Còn những người chịu khó lao động ở quê khoảng 35%. Số còn lại là những người cũng chịu khó lao động nói chung ở các tỉnh. Ở Hà Nội thì hầu như gạt hết.
Theo đánh giá của ông, trong số người này, bao nhiêu phần trăm có ý thức tốt?
Chỉ là thiểu số thôi, may ra được 40-50%.
Theo như ông nói, đợt vừa rồi các ông đã tuyển rất kỹ, không phải nông dân thì cũng toàn người chịu khó lao động. Vậy lần sau liệu có khá hơn không? Và liệu có nên tiếp tục vụ làm ăn này nữa, khi mà theo lời ông, người lao động Việt Nam lắm tật quá?
Khó thực sự. Khó nhất là những người tốt nhất lại phải đủ điều kiện tài chính để đi. Nhưng tất nhiên mình phải cố gắng, không chùn bước. Người lao động cũng vậy, rất nhiều người muốn đi đợt sang năm. Tôi khẳng định với anh như thế. Lên xe họ vui lắm, họ có khoản tiền mà mình không kiểm soát được.
Huỳnh Phan

“Chua loét” chuyến hái berry thuê


Ngày 10.10.2008, 13:02 (GMT+7)
Lao động thời vụ sang Phần Lan
“Chua loét” chuyến hái berry thuê
Liệu bỏ ra 1.900 USD, nộp thế chân sổ đỏ căn nhà ông ngoại và 3.000 USD, với ước mơ chuyến lao động thời vụ hai tháng sẽ đem về cho nhà 2.000 USD, nhưng khi trở về, anh chỉ có vỏn vẹn 75 euro và...
Bữa cháo trưa trong rừng. Theo Phạm Văn Liệu, có đợt người lao động Việt Nam ăn thịt gà tới ba tuần liền. Số thịt gà còn lại do họ không ăn nổi đã được công ty Phần Lan vứt vào thùng rác. Ảnh TL Hoàng Ngọc
“Hà Nội về quê ở Hải Dương cũng chẳng bao xa, mà tôi vẫn chẳng dám vác mặt về quê”, Phạm Văn Liệu, người vừa trở về từ Phần Lan sau hai tháng sang đó lao động thời vụ, nói.
Với mức lương được ghi trong hợp đồng ký với công ty môi giới lao động (Vinamex) là khoảng 85 USD/ngày, trước khi đi Liệu đã hy vọng sau khi trừ hết các loại chi phí, chắc cũng kiếm được ít nhất 1.000 USD một tháng.
“Trước khi sang Phần Lan, tôi làm lái xe thuê, mỗi tháng chỉ kiếm được gần 200 USD, nên khi biết Vinamex tuyển lao động, tôi đã đăng ký luôn mà không hề đắn đo”, Liệu kể lại. Anh đã phải đi vay 1.900 USD để trả tiền vé máy bay hai chiều, lệ phí visa, phí bảo hiểm và phí môi giới.
Giật mình
“Sang đến nơi, chúng tôi mới vỡ lẽ ra rằng quả berry là loại quả mọc dại trong rừng, chứ không phải do người ta trồng và chăm bón, và đi hái quả thực ra là đi khai thác chứ không phải là thu hoạch, như chúng tôi đã hình dung theo lời giới thiệu của cán bộ công ty Vinamex. Anh em chán hẳn”, Liệu nói.
Khoảng 100 người Việt Nam được phân chia thành 12 nhóm lao động, và mỗi nhóm được công ty Riitan Herkku giao cho một, hay hai chiếc xe, tuỳ cỡ. Hàng ngày, họ đánh xe vào rừng tự tìm nơi có quả berry để hái. Theo Liệu kể, chuyên gia Phần Lan chỉ hướng dẫn cho người lao động Việt Nam cách sử dụng bản đồ để tìm đến những khu rừng được đánh dấu trên đó là có thể có berry. Anh cho biết việc vào rừng hái quả berry hoàn toàn do hên xui, có hôm hái được 20kg, nhưng cũng có những hôm phải về tay không.
Món quà duy nhất Liệu mang về từ Phần Lan là cái can hai lít chứa nước quả mustikka (một loại berry màu tím sẫm), do anh tự ngâm với đường. Về đến nhà, mở va li định pha cho vợ cốc nước mustikka uống thử, Liệu nhìn thấy toàn bộ quần áo, giấy tờ trong đó bị thấm đầy nước mustikka. Chiếc can đã bị vỡ do va li bị quăng quật qua ba chặng transit. Chưa kịp hỏi han chồng được mấy câu, vợ anh lại phải lụi hụi bê cả đống quần áo đi giặt.
Liệu kể rằng mỗi ngày ít nhất anh phải lái khoảng 60km, còn thường là khoảng 80 –  100km, cả đi lẫn về. Có một lần, nhóm của Liệu đã chạy hết gần 900km, vì trong quá trình đi tìm berry họ đã đi sâu cả sang đất Thuỵ Điển tới cả 100km. Khi xuống xe để vào rừng tìm berry để hái, mỗi người mỗi ngày phải đi bộ chừng 5 – 10km, thảng hoặc có những ngày phải đi bộ tới 20km.
“Không hiểu có phải vì muốn cho chúng tôi khỏe chân đi bộ cho dẻo không mà thức ăn phía Phần Lan mua hộ cho chúng tôi chủ yếu là đùi gà”, Liệu nói, và cho biết thêm rằng trong bữa ăn rất ít khi có rau, mà nếu có thì thường là cà rốt và dưa chuột đã bị ủng. Thỉnh thoảng, họ cũng được ăn chân giò heo đông lạnh, có những cái đóng dấu thời hạn sử dụng đến hết năm 2007. Bánh trái mà phía công ty Phần Lan cung cấp cũng nhiều khi là loại quá hạn sử dụng. “Có phải bên đó xứ lạnh nên thực phẩm để được lâu hơn hạn sử dụng không, anh nhỉ?”, Liệu hỏi lại tôi.
Ngã ngửa
“Một tuần trước khi hết thời gian hợp đồng, phía Phần Lan mới đưa bảng tính lương sơ bộ cho chúng tôi xem thông qua phiên dịch. Lúc đó, nhiều anh em mới ngã ngửa ra vì hai tháng lao động coi như công cốc, bởi nhiều khoản phải trừ quá”, Liệu kể.
Ngoài tiền ăn, tiền ở mà phía Phần Lan tính theo giá rẻ là 12,5 euro/ngày trong hai tháng, những người lao động Việt Nam phải trả tiền thuê xe và tiền xăng dầu, mà theo Liệu, họ chẳng biết cụ thể ra sao. “Mỗi lần tôi lấy nhiên liệu, chẳng ai đưa sổ cho tôi ký là bơm hết bao nhiêu để còn biết, và giá nhiên liệu bao nhiêu để anh em còn biết mà tính. Biết trước thế này, có khi ngủ ở nhà cho khoẻ, chứ càng cố gắng đi xa để kiếm nhiều berry, càng lỗ nặng”, Liệu nói. Chuyến xe buýt đón họ từ sân bay Helsinki về Rippi là nơi họ ở và ngược lại, lúc đầu phía Phần Lan hứa cho không, đến lúc đó họ tính 92 euro một người.
Berry ở Phần Lan có ba loại là mustikka, puolukka và lakka, phân biệt theo màu sắc là tím sẫm, đỏ và vàng. Đây là loại quả nhỏ, mọc tự nhiên ở gần sát mặt đất, có vị chua chua ngọt ngọt, dùng trong sản xuất rượu, bánh, nước hoa quả…
Liệu được trả lương khoảng 1.000 euro cho số berry mà anh kiếm được trong hai tháng. Những người may mắn hơn anh có thể kiếm được gấp rưỡi, hay gấp đôi. Nhưng khi trừ tiền ăn ở, xăng xe, Liệu chỉ còn được nhận 75 euro. Liệu cho biết những người xui xẻo như anh chiếm tới phân nửa. Liệu lại còn nghiện thuốc, nên số tiền 400 euro Liệu găm theo người, cũng tiêu sạch, bởi ở Phần Lan thuốc lá loại rẻ nhất cũng tới 5,5 euro một bao 30 điếu. Cùng nhóm với Liệu có anh còn bị âm tới 600 euro.
Không phải vì không có quà mang về cho người thân, nhất là ông ngoại, như đã hứa, khi đến mượn sổ đỏ của ông để thế chấp theo quy định của Vinamex để phòng trường hợp trốn ở lại Phần Lan, mà Liệu không dám về quê. Anh sợ ngộ nhỡ ông biết câu chuyện của mình rồi bị sốc, ông đã 82 tuổi.
Trong những ngày này, anh ra khỏi nhà rất sớm, tìm những người bạn trong nhóm lao động của mình và đến tối khuya mới về, vì ngại cả giáp mặt thường xuyên người vợ thợ may ở nhà (gần khu công nghiệp Sài Đồng). “Khoản nợ 1.900 USD biết bao giờ mới trả được, anh nhỉ?”, Liệu lại hỏi tôi.
Huỳnh Phan