Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Điều ngạc nhiên của tướng Pháp về 'hộ chiếu lưỡi bò' Tác giả: HUỲNH PHAN Bài đã được xuất bản.: 03/12/2012 17:24 GMT+7 Recomend +5 Red In Email Thảo luận TRONG MỤC NÀY (Đọc thêm) Thi tuyển công khai: Nhỡ ai đó ngoài diện quy hoạch? Huy động trái phiếu địa phương: Phải lấy dân làm gốc Đối mặt với mạng nhện 'quyền và lợi' TS Tự Anh 'mách nước' gỡ khó kinh tế 2013 "Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là, theo nguồn tin của truyền thông Trung Quốc, Bộ Ngoại giao nước này đã giới thiệu mẫu hộ chiếu mới này vào ngày 12.5.2012, trước các phóng viên và đại diện ngoại giao nước ngoài tại Bắc Kinh, nhưng tại thời điểm đó, không ai lên tiếng phản đối." - Tướng Daniel Schaeffer. LTS: Nhân sự kiện Trung Quốc cho in bản đồ có "đường lưỡi bò" lên hộ chiếu điện tử của công dân Trung Quốc, gây ra sự phản đối quốc tế ở những mức độ khác nhau, Tuần Việt Nam đã có cuộc trao đổi với Tướng Daniel Schaeffer, người vừa tham dự Hội nghị Quốc tế về Biển Đông lần thứ tư tại TP HCM. Tướng về hưu Daniel Schaeffer nguyên là tùy viên quân sự của Pháp tại Trung Quốc, Việt Nam và Thái Lan, và hiện là một nhà nghiên cứu độc lập về Biển Đông. Đánh lận con đen? Ông đánh giá thế nào về sự leo thang của Trung Quốc liên quan đến tấm bản bồ "đường lưỡi bò"? Năm 2009, họ trình tấm bản đồ này lên Liên Hợp Quốc, và đến nay thì họ in thẳng vào hộ chiếu điện tử của công dân của họ. Vấn đề là tấm bản đồ không được in ra mặt ngoài, mà ở các trang bên trong. Tôi nghĩ đây là một thủ đoạn mới của Trung Quốc nhằm tìm kiếm cái mà họ cho là "sự công nhận" của tất cả các nước trên thế giới. Chẳng hạn, một công dân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đến Pháp với một tấm hộ chiếu có in bản đồ "đường lưỡi bò" như vậy. Hải quan Pháp sẽ đóng dấu nhập cảnh lên cái trang có bản đồ, hay không? Cho tới giờ thật khó có thể có một đánh giá đầy đủ về động thái này của Trung Quốc. Nhưng có một điều chắc chắn tôi biết là không chỉ ở những nước có tranh chấp với Trung Quốc về lãnh thổ, lãnh hải như Việt Nam, Philippines, Malaysia, Brunei, hay Ấn Độ, mà ở nhiều nước khác người ta đã lên tiếng, ở những mức độ khác nhau, về hành động này của Trung Quốc. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là Trung Quốc đã giới thiệu mẫu hộ chiếu mới này vào ngày 12.5.2012, trước các phóng viên nước ngoài và đại diện ngoại giao nước ngoài tại Bắc Kinh, nhưng tại thời điểm đó, không ai lên tiếng gì cả về loại hộ chiếu mới này. Tướng Daniel Schaeffer tại Hội thảo Biển Đông năm 2011. Ảnh Huỳnh PhanTôi nghĩ, nếu có sự phản đối mạnh mẽ, ít nhất là từ những nước cũng có yêu sách về chủ quyền Biển Đông, chắc hẳn Trung Quốc phải xem xét lại quyết định của họ. Chứ bây giờ thì quá muộn rồi, bởi hộ chiếu đã được Trung Quốc in và được cấp cho công dân của họ. Ông có chắc là có cuộc họp báo vào ngày 12.5.2012 để giới thiệu mẫu hộ chiếu mới này? Khi câu chuyện bắt đầu ầm ĩ lên trong tháng này, tôi đã tìm kiếm trên Internet tất cả các nguồn thông tin có thể, và tôi đọc được thông tin rằng đã có một cuộc giới thiệu không chính thức của Bộ Ngoại giao Trung Quốc trước các phóng viên quốc tế, cũng như đại diện ngoại giao, tại Bắc Kinh. Nguồn thông tin này cũng khẳng định rằng mọi người đều biết về mẫu hộ chiếu mới của Trung Quốc kể từ ngày 12.5.2012. Nếu đúng như vậy, tại sao bây giờ mới có sự phản ứng, tôi không hiểu. Xin được hỏi lại ông rằng ông đọc tin này ở nguồn nào? Nhân dân Nhật báo, Tân Hoa Xã, hay AFP, chẳng hạn? Nguồn tin của Trung Quốc, hình như là Tân Hoa Xã. Tôi vẫn thắc mắc là nếu AFP, Reuters, hay AP có mặt ở đó, họ chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì bất thường trong mẫu hộ chiếu mới. Hoặc, có thể Việt Nam có những lý do riêng để tìm cách khác, chứ Philippines thì họ ngại gì. Bởi lúc đó vụ Scarborough cũng đang lên tới đỉnh điểm căng thẳng mà. Ông có nghĩ như vậy không? Đúng thế. Tôi chỉ tìm thấy nguồn thông tin từ Trung Quốc thôi. Tôi đồ rằng, có thể trong cuộc họp báo đó họ không nói cụ thể là mẫu hộ chiếu mới sẽ có in tấm bản đồ, bao gồm cả phần lãnh thổ và lãnh hải hiện đang trong tình trạng tranh chấp với các nước láng giềng, hoặc trong khu vực. Kiểu đánh lận con đen? Có thể như vậy. Nỗ lực quốc tế để chặn Trung Quốc Có một học giả nước ngoài tham dự Hội thảo Quốc tế Việt Nam Học tại Hà Nội, khi trao đổi với tôi, có nêu ra ý kiến rằng Việt Nam nên làm cái dấu có khắc những dòng chữ bác bỏ yêu sách của Trung Quốc, thể hiện trên tấm bản đồ "đường lưỡi bò", và cộp thẳng lên những tấm hộ chiếu đó. Như vậy, phía Trung Quốc, nếu không muốn giữ cái dấu "ô nhục" đó, họ sẽ phải tự hủy loại hộ chiếu đó đi. Hơn nữa, Việt Nam cũng không thể áp dụng cách của Ấn Độ là cấp cho công dân Trung Quốc đi qua cửa khẩu một tấm thị thực rời có in tấm bản đồ của Ấn Độ, có cả 2 khu vực mà Ấn Độ khẳng định chủ quyền. Bởi, tranh chấp ở Biển Đông là tranh chấp đa phương, chứ không phải song phương. Ông có nghĩ là thủ đoạn mới này của Trung Quốc sẽ giúp họ tìm được sự công nhận lớn hơn trong cộng đồng quốc tế về yêu sách "đường lưỡi bò" của họ không? Tôi không tin là họ có thể bằng hành động này có thể chứng tỏ với cộng đồng quốc tế Biển Đông là của họ. Rõ ràng, Biển Đông, cũng như Bắc Băng Dương, hay Địa Trung Hải, được coi là vùng biển quốc tế, bởi vì chúng phục vụ cho lợi ích chung của loài người, chứ chẳng riêng quốc gia nào. Tôi nghĩ nếu Trung Quốc tự tin rằng về mặt pháp lý Biển Đông là của họ, thì họ hãy mạnh dạn đưa ra trước tòa án công lý quốc tế để phân xử rõ ràng. Thế nhưng, Trung Quốc luôn lẩn tránh trước đòi hỏi này. Ngay cả thời kỳ Pháp đô hộ Đông Dương, khi có tranh chấp chủ quyền ở Hoàng Sa, chính quyền Trung Hoa cũng không dám cùng Pháp, với tư cách là đại diện cho quyền lợi của nước An Nam, ra tòa án quốc tế để phân xử. Ông có để ý rằng tháng 5.2009 Trung Quốc lần đầu tiên công bố chính thức, ở cấp nhà nước, tấm bản đồ "đường lưỡi bò", kèm theo bức thư phản đối Việt Nam và Malaysia. Các học giả về Biển Đông dường như đều nhất trí rằng đó là động thái bị động của Trung Quốc, khi Việt Nam và Malaysia cùng trình bản yêu sách chung về thềm lục địa mở rộng lên Liên Hợp Quốc, mặc dù Trung Quốc chưa có sự chuẩn bị nào về cơ sở pháp lý. Và qua các hội thảo quốc tế Biển Đông tại Việt Nam mà ông đã tham dự, cũng như tại các hội thảo quốc tế khác, các học giả Trung Quốc cứ quanh co giải thích nào là vùng nước lịch sử, nào là di sản của quá khứ (từ thời Tưởng Giới Thạch). Điều đó chứng tỏ cơ sở pháp lý của họ yếu đến mức nào. Thế nhưng, sau ban năm, bằng hành động in bản đồ lên hộ chiếu, dường như họ đã chủ động thách thức các nước có yêu sách chủ quyền khác ở Biển Đông, cũng như dư luận quốc tế. Đó là bước leo thang mới? Đúng vậy, cùng với gia tăng khẳng định cái gọi là "Tam Sa", rồi tổ chức tour ra Hoàng Sa (của Việt Nam)... Tôi nghĩ họ sẽ không dừng lại. Vấn đề là cộng đồng quốc tế phải tìm cách chặn họ lại. Ông nghĩ bằng cách nào? Nhiều nước phương Tây có lợi ích kinh tế ở Trung Quốc nên chắc gì đã có phản ứng mạnh mẽ với Trung Quốc, với tư cách từng quốc gia đơn lẻ. Thế nhưng, theo tôi, một nỗ lực chung cần thiết vẫn là phải buộc Trung Quốc từ bỏ yêu sách "đường lưỡi bò", vì đó là vùng biển quốc tế, ảnh hưởng nhiều đến hàng hải và thương mại quốc tế. Mặc dù Trung Quốc vẫn khẳng định rằng yêu sách của họ không ảnh hưởng gì đến tự do hàng hải, nhưng liệu ai dám tự tin nói rằng một khi yêu sách "đường lưỡi bò" được công nhận, Trung Quốc vẫn tôn trọng cái quyền này, mà không biến thành "ao nhà" của họ?


Nghiên cứu Biển Đông không như mong đợi, tại ai?

Nhà nước cần phải xem xét cơ chế phê duyệt đầu tư kinh phí nghiên cứu khoa học của mình, phải đặt hàng đúng người, đúng việc, chứ không nên rải mành mành - học giả Việt Long lên tiếng.

LTS:  Tuanvietnam xin tiếp tục chủ đề "nghiên cứu Biển Đông", nhân Hội thảo Quốc tế về Biển Đông lần thứ 4, khai mạc sáng 19.11.2012 tại TP HCM, với cuộc trao đổi của phóng viên Huỳnh Phan với nhà nghiên cứu Việt Long, một trong số ít học giả Việt Nam có các bài viết được xuất bản trên các tạp chí nghiên cứu quốc tế.
Chưa tuân thủ quy trình
Ông là người có bài viết đăng cả trong nước lẫn nước ngoài. Xin ông cho biết cách viết và đề tài có gì khác nhau không?
Tất nhiên, đối với chuyện viết thì đối tượng độc giả khác nhau, cần có cách viết khác nhau.
Mình viết cho người Việt đọc, hay tác giả Trung Quốc viết cho độc giả người Hoa, đều nhằm mục đích khẳng định chủ quyền, nâng cao ý thức tự tôn dân tộc. Nhưng viết để thuyết phục được thế giới lại là một chuyện khác. Cái đó các nhà nghiên cứu của Việt Nam còn phải phấn đấu để có những bài viết trình bày nhiều bằng chứng hơn, lập luận chặt chẽ hơn, trích dẫn nguồn tài liệu theo đúng quy định quốc tế.
Về mặt này, Trung Quốc cũng chẳng khá hơn chúng ta nhiều. Nhưng họ có một bộ máy tuyên truyền to lớn, bài bản, có sự phối hợp nhịp nhàng, và cứ lặp đi lặp lại suốt ngày, suốt tháng.
Đảo Len Đao. Ảnh: Hoangsa.org.
Cái chính chúng ta hướng tới là phải tham gia tích cực các hội thảo, các diễn đàn khoa học quốc tế, tranh luận khoa học trên cơ sở vận dụng luật quốc tế, có được nhiều bài viết nghiên cứu có chất lượng trên các tạp chí quốc tế, phê phán các bất đồng trên cơ sở khoa học và tôn trọng lẫn nhau.
Chúng ta có chính nghĩa, nhưng chúng ta phải thể hiện và làm dư luận tin tưởng vào sự chính nghĩa của chúng ta.
Được biết ông một trong số ít ỏi những người, nếu không nói là duy nhất, có bài báo khoa học đăng trên những tạp chí hàng đầu về hải dương như "Ocean Development & International Law", trong khi đối với Trung Quốc con số đó, theo PGS Ramses Amer gấp cả chục lần. Xin ông cho biết lý do?
Vấn đề nằm ở chỗ, không phải các nhà nghiên cứu khác của Việt Nam không đủ trình độ. Chủ yếu họ chưa chú ý tuân thủ đúng cái qui trình của các tạp chí quốc tế .
Chẳng hạn, chép từ bản này qua bản kia ở Việt Nam không cần dẫn chiếu (reference) vẫn được chấp nhận. Nhưng gửi sang bên kia không có dẫn chiếu là họ gạt. Tiếng Anh cũng khó, nhưng có thể vượt qua được, nhưng tuân thủ qui trình quan trọng hơn.
Thế làm cách nào ông vượt qua được?
Cho tới nay tôi có khoảng gần hai chục bài viết đăng trên các tạp chí quốc tế có uy tín. Nhưng để đạt được điều đó cũng trần ai lắm, anh ơi.
Tôi đặt cho mình mục tiêu một năm phải có 1-2 bài đăng trên những tạp chí hải dương hàng đầu. Tiếng Anh, đối với tôi, cũng là chuyện chật vật rồi, nhưng việc gửi đi gửi lại có khi mất 6 tháng, thậm chí 9 tháng, mới được đăng. Có khi bị từ chối. Họ kiểm tra từng reference (tài liệu tham khảo) một.
Viết chung với một học giả quốc tế có phải là một cách khắc phục các điểm bất lợi trên không, thưa ông?
Hợp tác với các tác giả nước ngoài  phần tiếng Anh chúng ta sẽ đỡ phải lo, nhưng ý tưởng rõ ràng vẫn phải độc lập. Những gì thống nhất thì cùng thể hiện. Tùy theo sự đóng góp của từng tác giả, có những bài tác giả Việt Nam đứng tên trước, có những bài người nước ngoài đứng tên trước.
Hợp tác có nhiều hình thức, nhưng để bền lâu vẫn phải trên cơ sở khoa học và tôn trọng ý kiến của nhau. Đó là kinh nghiệm của tôi khi hợp tác với các bạn nước ngoài.
Còn những gì không thống nhất thì có thể viết riêng để bảo vệ quan điểm của mình. Chẳng hạn, tôi vẫn tiếp tục có những bài đứng tên riêng, thể hiện quan điểm độc lập của mình.
Tôi cũng chú trọng hợp tác, khuyến khích các tác giả Việt Nam khác tham gia viết bài cho các tạp chí quốc tế. Hiện nay, đội ngũ viết bài cho các tạp chí quốc tế đã tăng nhiều, xuất hiện những gương mặt mới cả trong nước cũng như ngoài nước như Nguyễn Đăng Thắng, Vũ Hải Đăng, Dương Danh Huy, Lê Minh Phiếu, Phạm Thanh Vân...
Đặt hàng đúng người, đúng việc
Theo ông, các nhà nghiên cứu Biển Đông ở Việt nam gặp phải những khó khăn gì, về ngân sách chẳng hạn? Như vụ động đất ở Thủy điện Sông Tranh vừa rồi, các nhà khoa học cũng bảo vì thiếu tiền nên phải cóp y nguyên số liệu của nước ngoài, thay vì tự khảo sát?
Thứ nhất, các nhà nghiên cứu Việt Nam cứ kêu Nhà nước không quan tâm, chứ theo tôi được biết, với các chương trình cấp nhà nước như KC 9, KC10, KC15 về Hoàng sa - Trường sa, mỗi đề tài cũng ngốn của Nhà nước mấy tỉ. Trong điều kiện của Việt Nam, như thế là cố gắng lắm rồi.
Có điều, kết quả lại không hoàn toàn như mong đợi, và đó là lỗi tại ai? Theo tôi, Nhà nước cần phải xem xét cơ chế phê duyệt đầu tư kinh phí nghiên cứu khoa học của mình, phải đặt hàng đúng người, đúng việc, chứ không nên rải mành mành mỗi nơi một chút.
Hơn nữa, cơ chế tài chính cho nghiên cứu khoa học hiện nay cực kỳ phức tạp, không hiệu quả, không khuyến khích được nghiên cứu. Nhiều khi thời gian nhà khoa học đi lo chuyện giải ngân còn nhiều hơn thời gian anh ta để tâm vào nghiên cứu.
Cái này không chỉ trong khoa học mà trong cả kinh tế. Những tháng đầu năm ngồi chờ tiền để triển khai công việc. Những tháng cuối năm tiền thúc giải ngân không để sang năm sau. Chất lượng công việc sẽ khó phù hợp với đồng tiền bỏ ra.
Ngược lại, nhà khoa học cũng phải chủ động xác định hướng nghiên cứu của mình, tìm cách động viên các nguồn lực để thực hiện. Như ở phương Tây, giới học giả họ tự nghiên cứu chứ không chỉ chờ Nhà nước.
Anh có biết một bài báo tôi viết cho "Ocean Development & International Law", mất cả hơn nửa năm, được trả nhuận bút bao nhiêu không? Hai bản in offprint bài viết của mình. Không một đồng nhuận bút. Bởi họ cho rằng được xuất hiện trên tạp chí quốc tế của họ là một niềm vinh dự lắm rồi.
Theo tôi, đã là nhà khoa học, nhà nghiên cứu, phải có sự say mê, phải tìm mọi cách đạt được mục tiêu của mình, để quan điểm của mình được chấp nhận, chứ không ngồi chờ. Tất nhiên sự trợ giúp kinh phí là quan trọng, nhưng không phải là quyết định cho một nhà nghiên cứu khoa học thực sự.
Quan liêu chứ không cấm đoán
Thế còn việc tiếp xúc nguồn tư liệu? Ông có gặp nhiều khó khăn khi tìm hiểu tư liệu để viết bài báo khoa học không?
Nguồn tư liệu cũng khá phong phú. Nhà nước cũng đầu tư tiền đi sưu tập ở các nước mang về. Chúng ta cũng nên sàng lọc ra những gì có giá trị thực sự, cần thiết thực sự, những gì đã có, những gì chưa có. Điều đó sẽ giúp các nhà nghiên cứu đỡ mầy mò, dẫm chân nhau trong công tác nghiên cứu, sưu tầm tư liệu.
Chẳng hạn bản gốc của Thiên Nam Thư chí lộ đồ thư, hay Hồng Đức bản đồ, chúng ta chụp ở Nhật Bản, và biết ở đó còn nguồn, để sau này, nếu cần thiết, phải đối chiếu.
Có người phàn nàn đi vào Viện Hán - Nôm xem mấy cái Châu bản cũng có sự khó khăn, và tôi cũng gặp khó khăn tương tự. Nhưng, theo tôi, chắc chủ yếu do cơ chế quan liêu của mình, chứ không hẳn Nhà nước cấm đoán. Chúng ta thiếu người, thiếu phương tiện, và đội ngũ làm tư liệu kém - đó là những rào cản đối với những nhà nghiên cứu.
Nhà nước cần thể hiện vai trò nhạc trưởng trong việc tập trung, phân loại tư liệu. Chúng ta cần đánh giá cái gì mật, cái gì quý, cần bảo quản và chỉ cho tiếp xúc các bản sao, độ giải mật, đối tượng được tiếp xúc, cái gì công khai, giống như các viện lưu trữ quốc tế vẫn làm.
Chúng ta nên hết sức tránh cái gì cũng là mật, là nhạy cảm, làm các nhà nghiên cứu khó tiếp xúc được với tư liệu để so sánh, phân tích. Tư liệu với nhà nghiên cứu cũng như cơm, bánh mỳ. nếu không có thì làm sao ra tác phẩm, sao ra báo cáo, tham mưu, tư vấn cho Chính phủ, đấu tranh chống lại các luận điệu sai trái.
Còn nữa